[Zhihu – Đam mỹ] BỊ BẠN CÙNG PHÒNG THẤY ẢNH MẶC ĐỒ NỮ


BỊ BẠN CÙNG PHÒNG THẤY ẢNH MẶC ĐỒ NỮ
Tác giả: Thiếu Nữ Nói Huyên Thiên
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE
Chuyển ngữ: Trần ơi đừng lười nữa
Trạng thái: Đã hoàn (5 phần)
(Chưa có sự cho phép sử dụng ảnh của 喜欢每天看你的微笑)


BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, CHỈ MANG TÍNH PHI THƯƠNG MẠI, KHÔNG CHẤP NHẬN REPOST, CHUYỂN VER, CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI FACEBOOK VÀ WORDPRESS CHÍNH CHỦ


BỊ BẠN CÙNG PHÒNG THẤY ẢNH MẶC ĐỒ NỮ

Tôi sơ ý gửi ảnh mình mặc đồ nữ vào nhóm chat ký túc xá.

Lúc tôi muốn thu hồi, thì lại thấy có một lượt tải xuống.

Để tìm ra người đó, tôi đã cố tình đánh rơi một chiếc váy xuống sàn, hòng xem ai là người phản ứng kỳ lạ nhất.

Hai trong số ba người bạn cùng phòng đã trêu tôi rằng, có phải tôi có bạn gái rồi không.

Chỉ có người bạn cùng phòng tính cách vốn lạnh lùng kia lại cúi xuống nhặt lên, rồi đưa cho tôi.

“Tôi thích cái quần tất đen kia hơn.”

1.

Lúc tôi đang chơi game thì Đại Tráng – bạn cùng phòng của tôi – đã bảo tôi gửi file nén bài tập nhóm vào box chat chung của phòng ký túc.

Tôi gửi vội cho cậu ta rồi mở lại tab game.

Nhưng một giây sau, tôi nhận ra có gì đó sai sai, tôi nhảy dựng cả lên.

Hình như như tôi vừa mới mắc phải một sai lầm.

Tôi vội mở lại box chat, lúc chuẩn bị thu hồi file nén kia, thì lại thấy một dòng chữ.

[Đã tải xuống: 1]

Tay chân tôi lạnh ngắt tức thì.

Không dám ngẩn ra quá lâu, tôi vội ấn ấn mấy cái, thu hồi file nén khỏi box chat, rồi gửi file nén bài tập nhóm vào đó lần nữa.

Chỉ mấy động tác đơn giản thế thôi mà tay chân tôi đã run rẩy lẩy bẩy như bệnh nhân bị Parkinson rồi.

Mãi lâu sau tôi mới ngẩng đầu lên, thấy mình ở trong gương mặt xám như tro tàn, như nhà có tang.

Tôi thấy mình chếc chắc rồi, bởi vì, trong file nén tôi vừa gửi nhầm kia, toàn là ảnh tôi mặc đồ nữ mà thôi.

Trong những bức ảnh đó, tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc quần tất đen, đầu đội tóc giả.

Chỉ cần là người quen thì chắc chắn sẽ nhận ra tôi ngay.

Mặc váy là sở thích mà tôi luôn giấu kín.

Lúc thì mặc mấy chiếc váy trông dễ thương, lúc thì mặc mấy chiếc váy trông gợi cảm. . .

Đáng ra, sẽ không có ai biết về sở thích này của tôi, nhưng chỉ vì sai lầm vừa xong, giờ đã có một người bạn cùng phòng biết mất rồi.

Rốt cuộc là ai?

Ai là người đã download file nén đó?

2.

Thoát ra thoát vào làm game của tôi bị mất kết nối, tôi cũng chẳng còn hứng thú chơi nữa. Giờ tôi chỉ thấy vừa lo vừa sợ, thiếu điều khóc hu hu đây.

Người này đã biết bí mật của tôi rồi, cậu ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây?

Liệu cậu ta có công ra ngoài không, liệu cậu ta và những người bên ngoài kia có cười nhạo tôi, rồi làm tôi mất hết mặt mũi không?

Hay cậu ta sẽ dùng bí mật này để uy hiếp tôi, rồi bắt tôi làm mấy thứ không hay?

Tất cả những hậu quả này đều làm tôi thấy sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Tôi cắn môi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Không được hoảng, việc tôi cần làm bây giờ là tìm ra người đã tải file nén đó trước đã. Tìm ra được thì tôi sẽ thử uy hiếp dụ dỗ này kia, không được thì quỳ xuống mà xin. Chỉ cần cậu ta giữ bí mật, tôi không tiếc gì cả.

Tôi bắt đầu nghĩ về ba người bạn cùng phòng.

Lúc đó Đại Tráng đang chờ tôi gửi file nên rất có thể, cậu ta đã thấy nó.

Tôi quyết định hỏi cậu ta trước.

Tôi sợ sệt mở inbox của Đại Tráng lên.

[Đại Tráng, cậu đã xem file tớ gửi trong box chat chưa?]

Một lúc lâu xong cậu ta mới trả lời.

[Tớ giờ mới cầm điện thoại, nãy giáo viên gọi tớ đi họp.]

[Giờ tới xem đây.]

[Không phải lo đâu, tí tớ sẽ nộp bài.]

Tôi thở phào.

[Được, vất vả cho cậu rồi.]

Xem ra Đại Tráng không phải người đã tải xuống kia.

Thế là tôi tiếp tục đi hỏi một người bạn cùng phòng khác, anh ta là Lưu Vũ.

[Anh Vũ, có đang online không?]

Lâu ơi là lâu sau, anh Vũ mới trả lời.

[Vừa tổ đội, đánh một trận rõ lâu.]

[Má nó chứ sắp một tiếng luôn rồi, may mà anh mày lén quẩy nát trụ nên mới thắng đó ha ha ha ha ha!]

[Chuyện gì thế chú em, muốn nhờ anh lấy đơn hàng cho hà?]

[Không vấn đề gì! Cậu cứ chơi đi! Anh sẽ tự làm cho!]

Nụ cười của tôi đã rạng rỡ hơn, Lưu Vũ đang tổ đội. Bình thường, lúc anh ta chơi game, anh ta sẽ không bao giờ xem tin nhắn, nên tôi sẽ loại trừ anh ta ra khỏi diện tình nghi.

Vậy hiện tại chỉ còn lại. . . 

Tần Đãng.

3.

Ở trường, Tần Đãng nổi tiếng là một hot boy lạnh lùng, ít nói. Khuôn mặt đẹp trai của cậu ta đã xếp thứ hai trong danh sách hot boy thành phố đại học này. Còn người thứ nhất thì là hiệu trưởng đầu trọc của chúng tôi.

Tất nhiên đây đều là lời của người ngoài nói. Chứ bình thường, lúc ở ký túc, chúng tôi đều tự giác không quấy rầy đến Tần Đãng quá nhiều.

Lúc gặp nhau, tôi và hắn cũng chỉ gật đầu xã giao thôi.

Thỉnh thoảng, ký túc xá sẽ có buổi tụ họp, vì nể mặt nên hắn sẽ đến, tôi và hắn cũng chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau, ăn bữa cơm cùng nhau mà thôi.

Còn bây giờ, hắn là nghi phạm duy nhất, người mà đã thấy ảnh mặc đồ nữ của tôi.

Điều này làm cho tâm trạng vừa tốt lên của tôi lại trở nên nặng nề.

Tôi cầm chặt điện thoại, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, lúc tôi mở inbox của Tần Đãng ra thì đột nhiên có tiếng động ở ngoài cửa ký túc.

Tôi quay đầu lại thì thấy Tần Đãng đang mở cửa đi vào phòng.

Trời hôm nay hơi se se lạnh, hắn mặc một chiếc jacket màu đen, cổ áo thì dựng lên, che đi một phần cằm.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn tôi nhưng chẳng nói gì, rồi hắn đi thẳng đến bàn bên giường của hắn.

Tôi cắn môi, quyết định bước đến, đứng cạnh hắn:

– Tần Đãng, tớ có chuyện muốn hỏi cậu. . .

– Chuyện gì?

Tôi lo lắng, vội nuốt một ngụm nước bọt:

– À thì, cậu vừa thấy—

Nói được nửa câu, tôi vội dừng lại. Vì tôi thấy Tần Đãng vừa lấy một chiếc điện thoại màu đen từ trong một quyển sách ở trên bàn ra.

Sau khi hắn mở khoá màn hình ra, hắn còn kéo thanh thông báo xuống, xem một đống thông báo tin nhắn.

Thấy tôi im lặng, Tần Đãng nhướn mi nhìn tôi.

– Hử?

Tôi không tin được, bật thốt ra một câu:

– Vừa nãy cậu không cầm điện thoại hả?

– Ừ, quên mang theo. Cậu tìm tôi có việc gì thế?

Tần Đãng thản nhiên trả lời.

Ngay lập tức, tôi nở một nụ cười vừa ngoan ngoãn, vừa sáng lạn, như thể tôi vừa nhặt được mấy tỉ.

– Không có việc gì! Không có việc gì nữa rồi! Cậu cứ bận đi ha!

Nói xong, tôi về chỗ ngồi, cả người tràn đầy sức sống, tâm trạng tốt vô cùng.

Nhưng ngay giây sau, tôi cứng đờ cả người.

Không đúng mà.

Cả ba người đều bảo không thấy, thế người đã tải xuống kia là aiiiiiiiiiiiiiii?!

4.

Có người đang nói dối.

Tôi lại thấy mệt mỏi rồi đó.

Tôi chán nản nằm ngoài ra bàn, sụt sùi vì tủi thân.

Rốt cuộc là người đó muốn làm gì?

Biết về bí mật thích mặc váy của tôi nhưng lại không chịu thừa nhận, chẳng lẽ định âm mưu gây khó dễ gì tôi thật ư.

Có lẽ là cảm xúc khác thường của tôi đã quấy rầy đến Tần Đãng, tôi cảm thấy hắn nhìn về phía tôi mấy lần liền. Ánh mắt hắn mang vẻ khó hiểu.

Tôi vội xoa viền mắt đã ửng đỏ, rồi cố gắng lấy lại tâm trạng.

Không thể như thế được, tôi nhất định phải tóm được người đó.

Sau đó, tôi đã nghĩ ra một cách rất táo bạo.

Thăm dò trước mặt họ luôn.

Đợi Đại Tráng và Lưu Vũ về ký túc, tôi lén ném chiếc váy mà tôi thường giấu kỹ xuống sàn.

Để xem xem ai là người có phản ứng kỳ lạ nhất.

Hồi trước tôi xem một video nói rằng, nghi phạm thường sẽ có bệnh tâm lý. Có nghĩa là, khi nghi phạm trở lại hiện trường gây án, thường, tên nghi phạm đó sẽ có biểu cảm kỳ lạ.

Bây giờ, nếu người đó thấy chiếc váy này của tôi, nói không chừng, người đó sẽ có mấy biểu cảm khó hiểu.

Tôi nhìn chằm chằm vào ba người bạn cùng phòng và chiếc váy trên sàn.

Lúc này, Lưu Vũ tổ đội và chơi xong một ván game, anh ta đứng dậy, định đi mở nước tắm.

Thấy chiếc váy trên đất, ban đầu, anh ta ngạc nhiên, sau đó, anh ta hào hứng hỏi:

– Ê, ai trong ký túc của chúng ta mới thoát ế vậy ta, còn tặng cho con gái nhà người ta chiếc váy xinh xắn đáng yêu như này?

Nghe thấy thế, Đại Tráng tò mò, quay đầu lại nhìn. Cậu ta càng hào hứng hơn.

– Á đù, ai thoát ế đấy, phải mời cơm mọi người đấy nhá!

Hai người bọn họ đứng nghiên cứu chiếc váy hồi lâu, nhưng vì vẫn lễ phép, không có chạm trực tiếp vào nó.

Tần Đãng vẫn lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, chẳng cả thèm quay đầu lại. Tôi cũng không để ý đến hắn lắm, vì dù sao lúc đó hắn cũng không mang điện thoại, nên hắn ít có khả năng xem được nhất.

Như lẽ đương nhiên, Đại Tráng nhìn tôi:

– Uầy, Lạc Lạc, cậu tìm được cô bạn gái dáng ngon như này từ bao giờ?

– Thật chứ, eo nhỏ thế nhờ?

– Cô ấy có chị em gì không, giới thiệu cho tớ đi.

– Cậu xéo đi, giới thiệu cho anh mới chuẩn này!

Hai người đó cứ khịa nhau mãi, còn tôi thì cười giả trân để lấy lệ, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát, đánh giá bọn họ.

Bình thường.

Rất bình thường.

Đó là biểu hiện rất bình thường của hai tên trai thẳng khi thấy một chiếc váy.

Sau khi nói mấy câu bỉ bựa đó xong, hai người đó đã đi ra ngoài để lấy đồ ăn.

Lúc tôi định nhặt váy lên thì tự nhiên, Tần Đãng – người nãy giờ đều im lặng – lại đứng dậy, hắn bước đến nhặt chiếc váy đó lên rồi đưa cho tôi.

Mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của tôi, hắn lạnh nhạt nói, hai câu nói thôi cũng đủ để làm tôi lạnh cả sống lưng.

– Chiếc váy này cũng được, rất phù hợp với cậu.

– Nhưng tôi thích cái quần tất đen kia hơn.

5.

Nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng của Tần Đãng, tự dưng tôi thấy rùng mình, đầu váng mắt hoa, máu như đang chảy ngược.

Là Hắn

Thì ra là hắn.

Giọng tôi run rẩy, tôi nói:

– Tần Đãng, cậu thấy ảnh đó của tớ à?

Thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi, Tần Đãng cau mày.

– Ừ, hôm đó tôi không mang điện thoại thật, nhưng tôi đăng nhập trên máy tính nên đã nhìn thấy.

– Thế cậu?

– Hả?

Tôi nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tần Đã đầy sợ hãi.

– Thế cậu muốn làm gì? Chỉ cần cậu không nói ra, cậu muốn gì tớ cũng sẽ đồng ý. Xin cậu.

Tần Đãng càng nhíu chặt mày. Nhưng đột nhiên, hắn lùi lại một bước, rồi nhẹ nhàng nói:

– Kỷ Lạc, tôi sẽ không nói ra đâu. Với cả, cậu mặc trông rất đẹp, cậu không phải lo gì đâu, hãy cứ là chính mình nhé.

Nói xong, hắn nhặt váy để lên ghế của tôi, rồi quay về chỗ ngồi.

Tôi sốc quá trời, mắt thì chớp chớp, thật không thể tin nổi.

Tần Đãng bỏ qua đơn giản như thế ư?

Càng thế tôi càng lo lắng.

Làm gì có ai đối xử tốt với tôi mà lại không yêu cầu thứ gì đâu?

Nhất định là Tần Đãng có mục đích gì đó.

Bởi vì tôi chưa bao giờ tin trên đời này lại có thứ lòng tốt nào mà không đòi hỏi.

Tôi phải cầu xin hắn lần nữa, nhưng mà tới tối, tôi vẫn không biết mình nên nói như nào.

Thay vào đó, tôi còn nằm mơ thấy bố mẹ nữa chứ.

6.

Năm đó, nhà tôi cũng được coi là một hộ khá giả, bố tôi là một người phóng khoáng.

Nhưng rồi ông ta lại đổi việc, bày đặt đầu tư theo đám đông, thế là bao nhiêu tài sản đều thua lỗ, mất hết.

Thậm chí còn mắc nợ bao nhiêu người.

Sau vụ đó, ông ta không gượng dậy nổi nữa, tính tình cũng thay đổi lớn.

Ông ta bắt đầu suốt ngày đánh b.ài đánh b.ạc, hút th.uốc uống rượu, lúc không vừa ý thì đánh mẹ tôi.

Mẹ tôi rất xinh đẹp nhưng lại yếu đuối, không phản kháng được.

Ban đầu, mấy người hàng xóm trong khu nhà tập thể này cũng giúp khuyên này khuyên kia, nhưng sau đó, họ sợ xui xẻo nên cũng dần mặc kệ.

Thế là ngày nào mẹ cũng dỗ tôi đi ngủ với cơ thể đầy vết thương, rồi hôm sau, trời chưa sáng, mẹ đã dậy đi làm công nuôi gia đình.

Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, thấy bà ấy lẳng lặng khóc, mà tôi chẳng làm gì được.

Có một lần, sau khi bố đánh mẹ xong, ông ta lại bỏ nhà đi đánh b.ài, người thì say lướt khướt.

Tôi nhìn mẹ nằm ở đó, hơi thở yếu ớt, tôi nhẹ nhàng nói:

– Mẹ, mẹ đi đi, con có thể tự lo cho mình.

Ngày đó, mẹ ôm tôi khóc thật to, cuối cùng, bà ấy cũng bỏ đi, mỗi bước bà lại quay đầu nhìn tôi ba lần.

Sau đó, bà ấy không bao giờ quay trở lại nữa.

Tất nhiên, khi biết chuyện đó, bố tôi rất phẫn nộ.

Không còn người để ông ta trút giận nữa, thế là tôi xui xẻo, trở thành người tiếp theo bị ông ta trút giận.

Từ năm còn tấm bé cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi bị đánh không biết bao nhiêu lần.

Khuôn mặt dữ tợn của bố đã trở thành nỗi ám ảnh sâu thẳm nhất trong lòng tôi.

Ông ta luôn nói:

– Mày và con đ.ĩ đó đúng là từ một khuôn đúc ra, vừa thấy cái bản mặt của mày thôi là bố mày đã nóng máu rồi, phiền chếc đi được!

Việc ngày nào tháng nào cũng ăn đánh đã làm tôi bị thương rất nghiêm trọng, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Không có một người bạn nào dám tới gần tôi cả.

Chính vì thế nên tôi đã tìm cách tự cứu lấy chính mình.

Tôi mặc trộm những bộ quần áo mà mẹ tôi để lại, vừa nhớ bà ấy, vừa cứu rỗi lấy mình.

Tôi vô tình nhận ra rằng, điều này đã giúp tôi giải toả rất nhiều áp lực.

Từ đó, tôi bắt đầu dùng tiền lương làm thêm để mua quần áo nữ, đồng thời, tôi cũng cố gắng giấu bố tôi.

Phải đến sau kì thi đại học, tôi mới có thể dùng tiền học bổng để thoát khỏi căn nhà đó.

Nhưng mà, việc mặc đồ nữ đã trở thành một sở thích ăn sâu vào cuộc sống của tôi.

Tôi luôn cho rằng, bí mật này sẽ không có ai biết, nhưng bây giờ, bí mật này đã bị Tần Đãng phát hiện ra.

7.

Tôi quyết định chủ động tới gần Tần Đãng.

Chỉ cần tôi làm hắn vui, nói không chừng, hắn sẽ mềm lòng, và rồi sẽ không nói bí mật của tôi cho người khác biết nữa.

Thế là tôi bắt đầu dậy sớm mỗi ngày để đi mua bữa sáng cho hắn, lấy nước nóng cho hắn, giặt quần áo cho hắn, lấy đơn hàng cho hắn. Thậm chí, lần nào hắn về, tôi cũng đứng dậy đón hắn, sợ hắn thấy tôi không chu đáo.

Đại Tráng Lưu Vũ thấy khó hiểu với các cư xử của tôi, họ tưởng là tôi chọc giận Tần Đãng, nên giờ tôi phải khúm núm như thế.

– Lạc Lạc, có lỗi thì chúng mình xin lỗi là được, cậu đừng có như thế nữa.

– Đúng thế, để anh nói giúp cậu.

Tôi lắc đầu với họ, vừa thấy ấm lòng vừa thấy chua xót, tôi vội ngăn hai người bọn họ lại, rồi lại tiếp tục lấy lòng Tần Đãng.

Mỗi lần hắn nhíu mày nhìn tôi thôi là tôi thấy kinh hồn bạt vía lắm luôn.

Có một hôm, lúc tôi đang ôm quần áo bẩn của hắn, hắn trực tiếp cầm tay tôi, mặt hắn thâm trầm như nước.

– Kỷ Lạc, cậu đang lo lắng điều gì?

Tôi dè dặt nói:

– Tớ giặt đồ cho cậu, cậu đừng nói cho ai biết chuyện tớ mặc đồ nữ nhé, được không?

– Tôi thật sự sẽ không nói cho ai biết.

Hắn bất lực, thở dài.

– Đầu tiên, tôi không phải loại người như thế. Tiếp nữa là tôi—

Không hiểu sao, hắn đột nhiên ngừng ở đó, rồi không nói thêm gì nữa.

Thấy ánh mắt hắn tự dưng tối đi, lòng tôi lại càng thấy không yên tâm.

Tôi vội nắm chặt lấy tay áo của hắn, quyết định được ăn cả ngã về không.

– Tần Đãng, để tôi mặc đồ nữ cho cậu xem, cậu đừng nói cho người khác biết nhá.

Tôi nghĩ, nếu tôi có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của hắn, biết đâu chừng hắn lại thấy chán thì sao.

Một lúc lâu sau hắn vẫn chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hắn thâm trầm, tối tăm.

Lúc tôi hồi hộp đến mức sắp cắn nát cả môi thì hắn mới nói.

– Cũng được.

8.

Tôi dẫn Tần Đãng tới thuê phòng tại một khách sạn giá rẻ bên ngoài trường.

Mùi thuốc khử trùng kém chất lượng bay khắp hành lang.

Mặt tường cũng mốc meo luôn rồi.

Thấy đôi giày đá bóng bản limited của Tần Đãng vừa giẫm phải vũng nước bẩn, tôi run rẩy cả người.

Biết thế tôi đã bỏ thêm tí tiền, đi thuê khách sạn cao cấp hơn rồi, vì biết đâu, đi khách sạn cao cấp thì Tần Đãng sẽ hào hứng hơn.

Nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng đổi, thậm chí chẳng phàn nàn một câu nào, hắn đi vào căn phòng chật chội đó cùng tôi.

Tôi xách túi lên rồi nhỏ giọng nói:

– Tần Đãng, cậu. . . cậu chờ tớ một tí, tớ vào nhà vệ sinh để mặc đồ.

– Ừ.

Tôi không dám xem hiện giờ sắc mặt hắn như nào, chỉ dám cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh.

Chiếc váy hôm nay tôi mặc là chiếc váy mà Tần Đãng bảo hắn thích nhất kia, tôi còn mặc thêm quần tất đen nữa.

Nhìn chính mình trong gương, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở cửa ra, bước đến bên sô pha cũ, chỗ nam sinh đang ngồi.

Ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn càng trở nên âm u hơn khi thấy tôi bước đến.

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt.

Tầm mắt của hắn quét qua mắt cá chân, đùi, eo, cuối cùng hắn nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi.

– Được rồi, thay quần áo đi.

– Òooo. . . .

Tôi đứng trước mặt hắn, mặt đỏ đến mang tai.

Đang lúc xoắn xuýt không biết nên làm thế nào để nhân cơ hội này bàn bạc lại với hắn về chuyện giữ bí mật, thì tôi vô tình nhìn thấy chỗ đó đó của Tần Đãng.

Ngay lập tức, tôi bị sốc đến mức không nói nên lời.

Thì ra hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Một suy nghĩ táo bạo đã nhảy ra trong đầu tôi.

Nếu Tần Đãng có phản ứng với việc tôi mặc đồ nữ, vậy hắn rất có thể là. . . 

Người đồng tính nam?

9.

Tôi thấy rất vui khi phát hiện ra điều này.

Hắn biết bí mật về việc tôi thích mặc đồ nữ, còn tôi biết bí mật về khuynh hướng tính d.ục của hắn. Chúng tôi nắm giữ bí mật của nhau.

Thế là tôi thấy có can đảm hơn hẳn, tôi chỉ chỉ chỗ đó đó của hắn.

– Tần Đãng, cậu hơi lạ nha. Cậu thích con trai đúng không? Tớ sẽ không nói cho ai biết về khuynh hướng tính d.ục của cậu, nhưng cậu cũng phải giữ bí mật giúp tớ, chúng ta cùng có lợi.

Tôi căng thẳng nhìn hắn, sợ hắn muốn liều, muốn cá chếc lưới rách với tôi.

Sau một hồi im lặng, Tần Đãng gật nhẹ đầu, trông hắn chẳng hề bối rối khi bị tôi vạch trần khuynh hướng tính d.ục chút nào.

– Được.

Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Những phiền muộn trong lòng mấy hôm nay đã tiêu tan đi nhiều.

Thay quần áo xong, trên đường về trường, tôi nhịn không được nên đã nhìn lén hắn mấy lần.

Tần Đãng là một người con trai kiêu hãnh và ưu tú như thế, sao lại thích con trai nhỉ?

Nhưng chính cái đam mê kỳ lạ này của hắn lại làm tôi thấy chúng tôi cũng thân thiết phết.

Tôi không được bình thường, hắn cũng không được bình thường.

Chúng tôi là đồng loại.

Điều đó cũng làm tôi – người đang cô độc – càng muốn đến gần hắn hơn, muốn tìm hơi ấm từ hắn.

Nhưng tôi cứ cúi đầu xuống nên tôi không nhận ra Tần Đãng đang hơi nhếch miệng cười.

10.

Tôi bắt đầu chú ý đến Tần Đãng trong vô thức. Cảm xúc này mâu thuẫn thật chứ. Vừa sợ hắn, nhưng cũng muốn ở bên hắn.

Tôi nghĩ đến một ý tưởng, nếu tôi và Tần Đãng trở thành bạn tốt, trở thành anh em tốt, thì hắn sẽ chẳng trở mặt với tôi đâu nhỉ? Biết đâu chúng tôi có thể chung sống hoà bình với nhau thì sao.

Thế là tôi bắt đầu tiếp cận một cách dè dặt.

Bước đầu tiên để xây dựng một mối quan hệ thân thiết tất nhiên là mời cơm rồi.

Tôi cắn răng, quyết tâm cầm số tiền ăn ít ỏi của mình để mời tất cả mọi người trong ký túc đi ăn một bữa thật to.

Trong bữa ăn, tôi lấy hết can đảm để mời Tần Đãng một chén rượu.

Kết quả là tôi uống một chén đã say, đến lúc sau còn phải để Tần Đãng cõng tôi về ký túc trước nữa chứ.

Tôi nằm trên lưng hắn, ợ ra toàn mùi rượu, rồi không cầm được nước mắt, nói:

– Hu hu Tần Đãng, tớ lại mang đến phiền phức cho cậu rồi. Cậu đừng ghét tớ. . .

Tần Đãng cõng tôi, bước đi rất vững vàng, giọng hắn dịu dàng hiếm thấy:

– Kỷ Lạc, cậu không phiền tí nào hết, tôi cũng không ghét cậu.

– Thật không?

– Thật.

– Tại sao lại thế?

Tôi say bí tỉ nhưng vẫn muốn hỏi đến cùng.

– Bởi vì tôi. . . 

Hình như hắn nói gì đó, nhưng có cơn gió đến, thổi tan đi những lời hắn nói.

Tôi say quắc cần câu, chẳng bao lâu sau tôi đã ngủ mất tiêu trên lưng hắn.

Lúc tỉnh lại, tôi chẳng nhớ gì cả.

Chỉ có Đại Tráng bảo tôi là, tôi đã được Tần Đãng cõng về ký túc.

Tôi hơi giật mình, nhưng ngay sau đó, tôi lại tươi cười vui vẻ.

Thế là chúng tôi đã thân thiết hơn trước kia nhiều rồi.

Bí mật về việc tôi mặc đồ nữ cũng coi như là đã được giải quyết.

Tôi và Tần Đãng vẫn là những người bạn cùng phòng bình đẳng, hoà thuận.

Nhưng đời cứ thường chẳng như mình mong muốn.

11.

Hôm đó, lúc tôi về ký túc sau khi tan học, tôi thấy ở phía xa là mấy tên xã hội đen đang đi đi lại lại dưới lầu ký túc xá nam. Bọn họ trông như mấy thằng ất ơ, mồm toàn chửi tục. Cổ đeo dây chuyền vàng to, chân thì đi giày lười.

Các sinh viên đi ngang qua cũng thấy ghét, ai cũng tránh cho thật xa, ai cũng không muốn dây vào.

Ban đầu, tôi cũng định đi lách qua bọn họ để vào ký túc, nhưng mà lúc tôi đến gần, mặt tôi trắng bệch ngay lập tức.

Những người đó là chủ nợ của bố tôi.

Sao bọn họ lại tìm được đến trường học của tôi? !

Tôi quay người, định tránh đi nhưng đã quá muộn.

Một người đàn ông đầu trọc trong đám người đó đã nhìn thấy tôi, ông ta hét lên rồi xông đến chỗ tôi.

Tôi bị chặn đường.

– Ghê, Kỷ Lạc, mới một thời gian không gặp mà giờ mày đã là sinh viên giỏi rồi cơ à.

Tôi liếc nhìn những bạn học đang tò mò nhìn sang đây.

Tôi cố giả vờ bình tĩnh.

– Người thiếu tiền các ông là bố tôi, chứ không phải tôi, đi tìm ông ta đi.

Tên đầu trọc nhe răng cười gằn.

– Bố mày bảo bọn tao tới tìm mày đấy, bảo là giờ mày thành tài rồi, trong tay có tiền tỉ cơ mà.

– Giày của tôi còn bung hết keo thế này, trông tôi có giống người có tiền không?

Tên đầu trọc quan sát tôi một lượt, sau đó ông ta lắc đầu, có vẻ không còn kiên nhẫn.

– Kệ mẹ nhà mày, nếu hôm nay ông mày không lấy được tiền thì ông mày đ.éo đi đâu hết. Bố nợ con trả là điều hiển nhiên. Không có tiền cũng phải nghĩ cách có tiền cho tao, nếu không tao cắt chân thằng bố mày.

Giọng ông ta hơi to, như muốn thu hút sự chú ý của mọi người.

Thấy Tần Đãng đang đeo tai nghe và đi về hướng bên này, tôi hoảng sợ. Trong vô thức, tôi không muốn hắn thấy mặt xấu của mình, nên tôi nhỏ giọng, muốn thỏa hiệp với ông ta.

– Tôi sẽ nghĩ cách, cho tôi chút thời gian.

– Không được, tao cần bây giờ luôn! Nếu không ông mày bán luôn mày đi.

Tên đầu trọc nhìn mặt tôi xong, đột nhiên ông ta cười hề hề, tiếng cười làm da đầu tôi tê dại.

Sau đó, ông ta nói ra mấy câu, làm tôi muốn đạp ông ta một trận.

– Kỷ Lạc, phải công nhận là mày và mẹ mày trông giống nhau thật đấy.

– Nhiều hộp đêm cần mấy thằng con trai xinh đẹp như mày lắm đấy, mày đến đó tiếp khách mấy đêm là được.

– Mấy người giàu thích kiểu như mày lắm, mày cứ cặp với một người là chẳng mấy mà trả được nợ.

Tôi nắm chặt tay, muốn đập vỡ đầu ông ta ngay lập tức.

Đúng lúc này, có một giọng nam lạnh lùng, bình tĩnh đã vang lên sau lưng tôi.

– Nợ bao nhiêu, tôi trả thay cậu ấy.

12.

Tần Đãng trả giúp tôi hơn một tỷ tiền nợ mà không thèm chớp mắt.

Tên đầu trọc vừa vui vừa tiếc, ông ta nhìn tôi, mồm còn chậc chậc hai tiếng.

– Ra là mày đã cặp rồi cơ đấy, làm anh Khuy còn định đích thân giúp mày.

Mặt tôi đã trắng giờ lại càng trắng hơn.

Tần Đãng trợn mắt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

– Cầm được tiền rồi thì cút.

Tên đầu trọc nhíu mày, ông ta định nổi giận nhưng có lẽ ông ta cũng nghĩ đến việc, Tần Đãng có thể thản nhiên tiêu hơn một tỷ như thế, chắc chắn nhà hắn không phú thì cũng quý, thế là ông ta cười xòa, rồi nhe hàm răng vàng ra, cười trêu chọc tôi.

– Kỷ Lạc, lần sau có việc cứ tìm đến anh nhé.

Sau khi bọn họ đi mất, tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của hắn, tôi chỉ có thể lúng túng nói lời cảm ơn.

– Cảm ơn cậu, Tần Đãng.

– Tớ nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu.

– Cảm ơn, thật sự cảm ơn.

Tôi khúm na khúm núm, lòng thì cứ lo lắng không yên.

Mối quan hệ của chúng tôi vừa tốt lên chưa được bao lâu, mà giờ tôi đã nợ tiền hắn rồi.

Cái cảm giác bất lực này làm tôi không còn mặt mũi nào để đối mặt với hắn cả.

Tần Đãng chỉ thản nhiên đáp:

– Kỷ Lạc, ngẩng đầu lên.

Tôi lo lắng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt vừa điềm tĩnh vừa sâu lắng của hắn.

– Là tôi tự nguyện giúp, cậu không cần phải trả lại.

Tôi cảm động, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Nhưng tôi không thể mặt dày không trả hắn như thế. Sau hôm đó, vì kiếm tiền trả hắn, tôi lại đi làm thêm. Thời gian rảnh sau giờ học đều dành cho công việc làm thêm hết, ngày nào tôi cũng đi sớm về khuya.

Tần Đãng có hỏi tôi đi đâu, đi làm gì, nhưng tôi kiếm cớ qua loa để lừa hắn.

Hôm nào tôi về, đèn ký túc cũng tắt mất rồi.

Cô quản lý ký túc cũng từng trách tôi mấy lần, bảo tôi đừng có về sát giờ đóng cửa như thế, ảnh hưởng đến việc của cô ấy.

Tôi ngại ngùng, gật đầu vâng lời.

Sau hôm đó, vừa tan làm cái là tôi tranh thủ về ngay, mang tiếng là về sớm hơn nhưng cũng chẳng sớm hơn được là bao.

Sau vài ngày đi làm như thế, tôi bắt đầu mệt đến mức đầu óc lơ tơ mơ rồi.

Có nhiều khi mệt mỏi quá, tôi cứ nghĩ, chắc mình sắp đi đời rồi, chẳng còn hi vọng gì nữa cả.

Đậu trường đại học trọng điểm thì làm sao, không phải vẫn đang thiếu nợ, vẫn không ăn nổi cơm đây à?

Bộ dạng chán nản của tôi đã biến Tần Đãng mặt lạnh thành Tần Đãng mặt thối.

Sáu giờ sáng hôm đó, báo thức vừa kêu một cái là tôi đã dậy ngay, rón rén đi đánh răng rửa mặt, ai ngờ tôi lại thấy Tần Đãng.

Hắn đứng sau lưng tôi, mặt vô cảm hỏi:

– Đi đâu?

Tôi nhỏ giọng trả lời hắn:

– Đi làm việc.

– Xin nghỉ phép đi.

– Không được đâu, tớ phải đi làm.

Thấy tôi cứ khăng khăng đòi đi như thế, Tần Đãng mím chặt môi, hắn lôi mạnh tôi ra ngoài.

Tôi thử phản kháng lại hắn nhưng rồi cũng không dám nữa, vì dù sao thì hắn vẫn là chủ nợ của tôi. Tôi chỉ đành ngoan ngoãn đi theo hắn, rồi bắt xe đi đến một địa điểm du lịch nổi tiếng trong thành phố.

Có không ít du khách đã dậy thật sớm, rồi đến đây chỉ để ngắm mặt trời mọc.

Tần Đãng ôm vai tôi, kéo tôi đi tìm một chỗ vắng người.

Sau khi chọn được chỗ đứng, tôi mới ngơ ngác hỏi hắn:

– Tần Đãng, chúng ta tới đây để ngắm mặt trời mọc hả?

– Ừ.

– Àaaaaaa.

Chẳng biết gì sao tự nhiên hắn lại có hứng đi ngắm mặt trời mọc nữa, tôi chỉ biết, đằng nào nay cũng không đi làm thêm được, thôi cứ thả lỏng cả thể xác và tinh thần một hôm. Thế là tôi bắt đầu dè dặt trò chuyện linh tinh với Tần Đãng một lúc.

Cuối cùng tôi cũng đợi được, tôi thấy mặt trời dần dần ló rạng phía chân trời, ánh sáng xua tan hết bóng tối, chiếu sáng mặt đất, cũng chiếu sáng trái tim tôi, đẹp đến mức tôi phải nín thở.

Từ trước đến nay, tôi luôn sống tạm sống bợ ở nơi tối tăm và cô độc, tôi làm gì có tư cách chú ý đến những cảnh đẹp ven đường.

Nhưng chính buổi ngắm mặt trời mọc hôm nay đã làm cho một cảm giác mang tên hy vọng dần dâng lên trong lòng tôi.

Là cảm giác mà một Tần Đãng vốn lạnh lùng, kiêu ngạo đã mang đến cho tôi.

Tôi thấy vừa buồn cười, cùng vừa thấy bất ngờ.

Hắn nói:

– Kỷ Lạc, ánh mặt trời chắc chắn sẽ chiếu sáng cho cậu, cậu nhất định sẽ được hạnh phúc.

Tôi ngoảnh đầu nhìn hắn. Hắn cũng cúi xuống nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau.

Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.

Trong tim tôi như đang chứa đầy bong bóng xà phòng vừa mềm mại, vừa rực rỡ sắc màu, sau đó chúng bắt đầu lần lượt vỡ tan.

Hình như Tần Đãng đang cố cứu vớt tôi.

Tốt thật.

Hắn tốt thật đó.

Tốt đến mức tim tôi cũng đập thình thịch vì hắn, và thế là tôi cong, cong một cách tự nhiên.

13.

Sự rung động bất chợt này làm tôi hơi luống cuống. Tôi liếc trộm Tần Đãng mấy lần liền.

Nhìn gò má thon gọn, chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Tôi vẫn biết rằng hắn rất đẹp trai.

Lúc trước, tôi luôn nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, kính nể. Nhưng bây giờ, trong ánh mắt tôi đã có thêm một chút ý tứ khác.

Lợi dụng đám đông chen chúc trên đài quan sát, tôi lén nhích gần lại với hắn. Tôi muốn hỏi hắn rằng sao hắn lại đối xử tốt với tôi thế, có phải hắn cũng thích tôi không? Vì rõ ràng hắn thích con trai mà.

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi thì chuông điện thoại của tôi đã reo lên, là bác gái hàng xóm trong khu tập thể ở nhà tôi.

Tôi hơi do dự một chút, cuối cùng cũng phải nghe.

Giọng của bác gái rất là bực: [Lạc Lạc, ống nước nhà cháu vỡ hai hôm nay rồi mà không có ai sửa. Nhà bác sắp thành thác nước rồi! Bố cháu vẫn còn đi đánh bài nữa, mấy ngày nay có nhà đâu, giờ cháu về sửa ống nước đi. Nhanh!]

[Vâng, để cháu về.]

Sau khi tắt máy, tôi ngượng ngùng xin lỗi Tần Đãng.

– Xin lỗi cậu nha, Tần Đãng, tôi phải về nhà một chuyến.

– Tôi đưa cậu về?

– Không cần đâu, chẳng phải sáng nay cậu có tiết à?

Tần Đãng đành thôi.

Nhìn hắn bắt xe đi về, nụ cười trên mặt tôi dần biến mất.

Về nhà ư. Đó mà cũng gọi là nhà chắc. Chỉ cần nghĩ đến khu nhà tập thể đó thôi là những ký ức bị đánh đập, chửi rủa lại hiện về, làm tôi nghẹt thở.

Dù Tần Đãng có thích tôi thật thì tôi cũng sợ, tôi cũng thấy mình không xứng với hắn.

Tôi cúi đầu, đứng chờ xe buýt, trong lòng toàn là mệt mỏi.

Tôi chẳng còn cách nào cả, bác gái ấy chính là người đã từng chăm sóc tôi, nên tôi không thể để bác ấy bị ảnh hưởng như thế được.

Chỉ cần nhân lúc bố không có nhà, sửa cho nhanh rồi rời đi ngay là được.

Tôi bắt ba chuyến xe buýt để về nhà trong sự lo lắng.

Trong nhà lộn xộn ngổn ngang, mùi rượu nồng nặc.

Trên tường vẫn còn những vết xước do cây gậy mà ông ta từng cầm để đánh tôi.

Tôi không dám nhìn lâu, vội vàng gọi người tới sửa ống nước.

Sửa xong, tôi nhặt mấy bộ quần áo cũ, rồi định rời khỏi đó thì tôi lại gặp phải bố tôi.

Ông ta nhìn sắc mặt trắng bệch của tôi, tự dưng lại cười lấy lòng:

– Con trai về rồi à, vừa hay bố định nhờ con một chuyện.

Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng tôi.

14.

– Bố nghe nói, lần trước, bạn học của con đã trả nợ giúp con à. Thế này nhá, con lại nhờ người bạn kia trả hộ chúng ta thêm lần nữa đi.

Tôi nghiêm mặt, tôi không đồng ý ông ta ngay, mà hỏi ngược lại ông ta:

– Ông lại nợ bao nhiêu nữa?

Ông ta chột dạ, ánh mắt lảng tránh, rồi hùng hổ đá chai rượu dưới chân:

– Đều tại đám người đáng chếc đó, dám lừa bố mày. Đáng ra tao thắng lớn rồi đó, ai mà ngờ lại thua thảm!

– Vậy là bao nhiêu?

– Chỉ nợ ba tỷ thôi, bố tin là con làm được, nếu không thì bố bị đánh gãy chân mất!

Mặt tôi không còn tí huyết sắc nào, váng hết đầu, hoa hết mắt.

Ba tỷ.

Chỉ mấy ngày thôi mà hắn lại thua nợ nhiều như thế.

Đáng lẽ ra, lần trước, tôi không nên để Tần Đãng trả nợ giúp tôi, tự dưng bố tôi lại là người được lợi.

– Con nghĩ sao hả con trai, bạn con chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Bố vẫn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó bên tai tôi, cứ nịnh nọt không dứt.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhỏ giọng đáp:

– Không có chuyện đó đâu, cậu ấy sẽ không giúp chúng ta nữa đâu. Ông dẹp cái suy nghĩ đấy, rồi tự trả đi, tôi cũng sẽ không giúp ông đâu.

Nói xong, tôi bước đi luôn, tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Nhưng bố tôi đã trực tiếp túm tay tôi, ông ta trở mặt luôn, dẹp luôn bộ mặt giả nhân giả nghĩa lúc nãy.

Ông ta nghiến hàng răng vàng khè, khuôn mặt nham hiểm:

– Hôm nay mày nhất định phải kiếm cho ông mày ba tỷ, nếu không tao đánh mày chếc! Tao còn phải phát tán thông tin mặc mày đồ nữ ra ngoài để bôi xấu mày nữa!

Thì ra bố tôi đều biết.

Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ngồi ra đất. Tôi còn thấy mọi thứ trước mắt mình đen xì nữa. Nhưng kể cả có như thế thì tôi cũng sẽ không bao giờ kéo Tần Đãng vào những rắc rối này đâu.

Tôi vẫn kiên quyết từ chối.

Bố tôi nổi giận, muốn đấm tôi.

Đột nhiên, có người đá văng cửa nhà tôi ra.

Tần Đãng – người đáng ra phải đang ngồi học – lại đứng ở đó, mặt thâm trầm như nước.

Hắn nhìn tôi:

– Kỷ Lạc, qua đây.

15.

Tôi không biết Tần Đãng đã nói gì với bố tôi. Tôi chỉ biết là, vừa nãy khuôn mặt ông ta còn hung ác, giờ đã đưa Tần Đãng ra khỏi cửa với khuôn mặt khó coi rồi.

Tim tôi đập thình thịch, ngay lập tức chạy tới chỗ hắn, muốn hỏi hắn xem tình hình như nào.

Nhưng Tần Đãng lại chẳng nói gì, hắn quàng vai tôi, rồi kéo tôi đi khỏi khu nhà tập thể.

Tôi nhỏ giọng hỏi hắn:

– Tần Đãng, sao cậu lại đến đây?

– Tôi thấy vẻ mặt của cậu lúc nghe điện thoại không ổn cho lắm, nên tôi đã bảo tài xế đi theo cậu. Tôi định tiện thể đón cậu về trường nhưng sau đó, tôi lại thấy một người đàn ông say bí tỉ bước vào nhà cậu.

– Cảm ơn. . . 

Dáng người bố tôi cao lớn, cả người toàn thịt, còn tôi thì gầy gò, yếu đuối do suy dinh dưỡng từ nhỏ. Nếu hắn không xuất hiện, chắc chắn tôi sẽ bị ông ta đánh cho một trận.

Tôi sốt ruột hỏi hắn:

– Cậu cho ông ta ba tỷ ư? Cậu đừng cho, nếu không ông ta sẽ đòi cậu tiếp đó!

Tần Đãng đứng lại:

– Kỷ Lạc, sau này bố cậu sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu.

– Hả?

Tần Đãng giải thích với tôi bằng một câu nói rất mơ hồ:

– Tôi chỉ dùng một vài thủ đoạn đặc biệt mà thôi. Ví dụ như là, tôi bảo, nếu ông ta còn tới tìm cậu thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ báo rằng ông ta tụ tập đánh bạc các thứ các thứ.

Tôi chớp chớp mắt, vẫn còn đang lơ mơ, trong lòng vẫn còn hơi hơi nghi ngờ.

Mỗi thế thôi mà đã bắt bí được bố tôi á?

Không thể nào.

Tần Đãng lại nói tiếp, hòng đánh tan sự nghi ngờ của tôi:

– Dù sao thì bố cậu cũng không dám tìm cậu nữa đâu. Sau này cậu không cần phải về nhà nữa, tôi sẽ nhờ người đăng ký hộ khẩu mới cho cậu. Đồ đạc của cậu tôi cũng sẽ bảo người đến lấy. Với cả. . . 

Một người luôn lạnh lùng, kiệm lời như Tần Đãng giờ lại đang lo cho tương lai của tôi.

Tôi nhìn hắn, trong lòng ấm áp.

– Tần Đãng.

Nam sinh đáp lại, giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp:

– Hả?

– Có phải cậu đang thương hại tớ không?

– Không, tôi thương yêu cậu.

Tần Đãng nháy nháy mắt, trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng.

– Tôi nghĩ rằng việc tôi thích cậu đã được thể hiện đủ rõ ràng rồi mà nhỉ.

16.

Tần Đãng nói với tôi rằng hắn đã chú ý đến tôi từ ngay ngày đầu tiên hắn bước vào ký túc xá. Bởi vì hắn thấy ai cũng có phụ huynh đến bê giúp bao lớn bao nhỏ, giúp con mình lo liệu các thủ tục nhập học. Ngay cả người bận rộn như bố mẹ hắn cũng bớt thời gian đến trải giường chiếu giúp hắn.

Chỉ có tôi là đang tự mình sắp xếp đồ đạc, nhìn vừa ngoan ngoãn, nhưng cũng vừa cô đơn. Lúc đó tôi đang mặc một chiếc áo cộc tay đã giặt đến mức bạc cả màu, và một chiếc quần rộng thùng thình.

Trông tôi khi đó như một con mèo con lang thang vừa tìm được nơi ở, mèo con nhìn những gia đình hạnh phúc kia, mắt đầy vẻ hâm mộ. Nhìn mèo con vừa yếu đuối, vừa xinh đẹp như thế, ai cũng thương yêu.

Ngay cả mẹ hắn – một người phụ nữ mạnh mẽ – cũng thấy ‘tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào’, bà ấy cố ý dặn một người vốn lạnh lùng như Tần Đãng, để hắn quan tâm tới tôi nhiều hơn.

Bà ấy bảo, những người như tôi chắc chắn sẽ dễ bị mọi người bắt nạt.

Tần Đãng không từ chối, hắn âm thầm làm chút chuyện tốt.

Kết quả là. . . 

– Kết quả là tôi thấy như thế là không đủ.

– Tôi muốn đối xử với cậu tốt hơn nữa, tôi biết sự thay đổi này của tôi chính là vì tôi thích cậu.

– Nhưng tôi không biết tôi nên dùng cách nào để đến gần câu. Bởi vì cậu quá cảnh giác, đối tốt với cậu thì cậu lại muốn trả ơn.

– Thế nên tôi rất là rầu.

Hắn nói thẳng ra tình cảm của mình như thế làm mặt tôi nóng hết lên, tôi vô thức muốn xin lỗi hắn.

– Xin lỗi nha. . .

Tần Đãng xoa đầu tôi xong, hắn vẫy tay, gọi xe taxi.

Lúc xe dừng lại, hắn nhàn nhã nói với tôi:

– Nếu thật sự muốn xin lỗi tôi thì để tôi theo đuổi cậu đi.

– Vì tôi thích cậu từ rất lâu rồi.

17.

Vậy mà Tần Đãng lại theo đuổi tôi thật.

Không giống tôi ngày xưa khúm núm, lấy lòng, hắn theo đuổi là theo đuổi một cách quang minh chính đại.

Theo đuổi đến mức mà ngày nào tim tôi cũng đập bình bịch.

Vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ.

Biết tôi muốn đi làm thêm để kiếm tiền trả hắn, hắn không những không ngăn cản, mà lúc hắn rảnh, hắn còn đến đón tôi tan làm nữa.

Tôi muốn tiết kiệm tiền nên không ăn sáng, hắn lại đích thân mua cho tôi mấy đồ ăn vừa rẻ lại vừa ngon.

Thấy giày của tôi bị bung keo, hắn lại mua cho tôi một đôi giày giá cả phải chăng khác.

Và quan trọng nhất là, hắn còn mua cho tôi những chiếc váy xinh đẹp.

Những hành động của hắn vừa không làm tôi thấy bị gánh nặng, vừa làm tôi thấy ấm áp trong lòng.

Hình như Đại Tráng Lưu Vũ đã nhìn ra điều gì đó, bọn họ khó hiểu, hỏi tôi:

– Lạc Lạc, hai người các cậu đang có chuyện gì thế?

Tôi thấy rất bối rối vì tôi không biết nên nói như nào.

Tần Đãng thích tôi, tôi cũng thích hắn.

Tôi định chờ hắn tỏ tình lần nữa rồi sẽ đồng ý, nhưng mà hắn lại không nói. Hắn chỉ theo đuổi bằng hành động thôi. Hắn càng như thế càng làm tôi thấy vừa ngọt ngào, vừa đau khổ.

Tôi còn thấy lo lắng nữa, tôi sợ tình cảm của hắn chỉ là sự hứng thú nhất thời.

Ngày mối quan hệ của chúng tôi phát triển thêm một bước nữa, lại chính là ngày có một nam sinh tỏ tình với tôi.

18.

Ờ, đúng rồi đó, là con trai đó.

Trông anh ấy rất nhã nhặn, là người anh học khoá trên, cùng chuyên ngành với tôi.

Bình thường anh ấy cũng hay giúp đỡ tôi.

Tôi không ngờ anh ấy cũng cong, xem ra xu hướng tính d.ục là thứ không thể thay đổi được rồi.

Anh ấy chặn tôi ở dưới lầu, cũng may chỗ này không đông người, không có ai nhìn qua bên này.

Nhưng mà tôi sợ lắm nha, vì giờ này là giờ Tần Đãng đi đánh bóng về.

Tôi cũng muốn từ chối thẳng mặt lắm nhưng mà tình cảm của anh ấy chân thành, tôi cũng không dám không nể mặt anh ấy.

– Kỷ Lạc, em có đang nghe anh nói không?

Tôi hoàn hồn, vội gượng cười đáp:

– Anh nói đi.

Anh ấy mỉm cười:

– Anh vốn tưởng là anh sẽ không gặp được ai phù hợp với mình, nhưng mà giờ anh đã gặp được em. Kỷ Lạc, em cho anh một cơ hội được không?

– Chúng mình không phù hợp đâu anh.

Tôi khéo khéo từ chối.

Anh ấy ngạc nhiên:

– Chẳng lẽ anh nhìn nhầm ư, em là trai thẳng à? Chắc không phải đâu chứ. Ngày nào em và Tần Đãng cũng dính lấy nhau mà.

Tôi mím môi, xấu hổ, lúc chuẩn bị nói ra sự thật thì có người ôm vai tôi.

Tay người đó hơi nóng do vừa vận động xong, và cả một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi nữa.

Tai tôi bất giác đỏ lên.

– Anh ơi, thế anh biết cứ dính với nhau nghĩa là gì không?

– Nghĩa là sau này, lúc bọn em kết hôn, bọn em sẽ mời anh đến uống rượu mừng, anh nhá.

Là giọng của Tần Đãng, giọng hắn vẫn lạnh lùng như thế.

Tôi: ? ? ?

Người anh kia cũng sốc, đứng ngơ ra một lúc, rồi anh ấy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

– Anh quấy rầy đến bọn em rồi.

Sau đó anh ấy rời đi ngay.

Tôi thở phào, sau đó, tôi xấu hổ quay đầu lại, định hỏi Tần Đãng xem kết hôn là cái kiểu gì.

Nhưng tôi vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt hắn không tốt lắm rồi.

Trong mắt hắn còn sót lại sự lãnh lẽo, như con dã thú đang muốn bảo vệ đồ ăn vậy.

Thấy thế nhưng tôi không hề sợ hãi, tôi chỉ thấy xấu hổ thôi.

– Tần Đãng, kết hôn là sao?

– Anh thích em, muốn yêu đương với em, sau này anh còn muốn đi ra nước ngoài để kết hôn với em nữa. Bố mẹ anh đều đồng ý rồi đó. Không biết em có cho anh cơ hội hay không thôi.

. . .

Hắn nói thẳng toẹt ra thế làm tôi thấy hơi cuống, nhưng cũng làm tôi thấy mềm lòng.

Hắn rất nghiêm túc.

Hắn đã lên kế hoạch hết những việc hắn muốn làm cùng tôi rồi.

Tôi nhịn không được nữa, nhào thẳng vào lòng hắn.

– Em cho anh cơ hội này đó, cảm ơn anh nha.

Cảm ơn anh đã cứu rỗi một người như em.

19.

Tôi và Tần Đãng chính thức yêu đương.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tin bố tôi bị bắt.

Nghe nói, ông ta đánh bạc thua, xong ông ta nổi giận, ông ta cầm ghế đập chếc một người, người còn lại thì bị thương.

Sau đó ông ta bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao xa thì đã bị bắt.

Nhà những người kia quyết không tha cho ông ta.

Lúc trong trại giam, ông ta đã nhờ người liên hệ cho tôi, bảo tôi cứu ông ta, nhưng tôi không thèm quan tâm.

Nửa năm sau, ông ta bị phán tử hình, sau này ông ta sẽ không bao giờ đến làm phiền tôi được nữa.

Lúc tôi biết tin này, tôi rất vui, còn mua cho mình một chiếc váy mới nữa.

Sau đó, Tần Đãng đã kéo tôi đi khách sạn, hắn bảo hắn muốn xem thật kỹ chiếc váy mới mua này.

Không ngoài dự đoán, chiếc váy đó hỏng luôn tại chỗ.

Tôi khóc quá trời, còn đạp hắn mấy phát.

Tần Đãng được như ý nguyện, hắn khàn giọng hứa sẽ mua lại cái khác cho tôi.

Một ngày khác, hắn đến đón tôi tan làm như thường lệ.

Thừa dịp không có ai, tôi mỉm người, thò tay nắm lấy tay hắn, rồi kể cho hắn nghe về những điều thú vị mà tôi gặp khi đi làm thêm, hắn cũng kiên nhẫn nghe tôi nói.

Bất chợt, tôi dừng chân, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt, tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, mắt thì nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa.

Bà ấy ăn mặc sạch sẽ, bên cạnh bà ấy là một người đàn ông trung niên, ông ấy đang dịu dáng vén tóc cho bà ấy. Vừa nhìn là biết bọn họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc rồi.

– Làm sao thế?

Tần Đãng nhìn theo tầm mắt tôi, nhưng đôi vợ chồng đó đã đi xa rồi.

Tôi đứng tựa vào hắn, mắt dần đỏ lên.

– Tần Đãng, em vừa nhìn thấy mẹ của em. Thì ra, bao năm qua, bà ấy sống rất tốt. Ngày xưa, em bảo bà ấy đi đi, quả là một quyết định chính xác.

Tần Đãng há miệng, hắn định an ủi tôi, nhưng không biết phải nói như nào. Hắn chỉ nắm chặt tay tôi hơn:

– Lạc Lạc. . . 

Tôi hít mũi sụt sịt, cười rạng rỡ:

– Thực ra, khi đó em rất muốn ở cùng mẹ, nhưng khi đó, bà ấy còn chẳng nuôi nổi bản thân thì sao mà nuôi được em? Em không muốn mình lại trở thành gánh nặng của bà ấy. Nhưng giờ không sao rồi, giờ em sống cũng rất tốt. Em còn có anh nữa.

Đôi mắt của Tần Đãng rất dịu dàng, chan chứa tình yêu thương.

Hắn cúi xuống, rồi hôn tôi một cách tự nhiên.

– Đúng thế.

Tôi ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, và đáp lại nụ hôn của hắn.

Mọi chuyện thật tốt.

Hắn có được một tình yêu trong sáng, còn tôi thì có hắn.

(Hoàn)

Bình luận về bài viết này